Bạn biết chứ, cái cảm giác hạnh phúc như muốn vỡ òa khi người mà bạn yêu nhất đột nhiên trở về sau những ngày xa cách...
***
Đó là một chiều thu Hà Nội, chút nắng nhẹ cùng những cơn gió se se mơn man khiến lòng vô cùng dễ chịu, tôi ngồi đợi xe bus trong tâm trạng không vội vã, không mong ngóng. Tai đeo headphone vặn loa nhỏ, đong đưa theo nhịp điệu của bài Climax.
Tôi nhớ như in cái cảm giác lúc Lim đi lướt qua rồi ngồi xuống ngay cạnh bên tôi, tim tôi bỗng rung lên rộn ràng. Cậu ấy đi đôi giày thể thao cao cổ, váy trắng dài qua gối, áo cagidan nâu vàng, mái tóc dài buông xõa, đôi mắt trong veo và làn da căng mịn. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lim.
Lần đầu tiên tôi nói chuyện với Lim sau bao nhiêu ngày ngồi đợi chờ bên bến xe bus quen thuộc là khi tôi đi theo Lim xuống điểm bus gần công viên Hòa Bình, tôi đâm sầm vào Lim khi cô bạn bỗng dưng dừng lại thắt nút dây giày. Thế là mắt chúng tôi chạm nhau, ngại ngùng, thế là lần đầu tiên, thật tình cờ, Lim biết đến sự tồn tại của tôi.
Thật kì diệu khi chúng tôi có khá nhiều sở thích giống nhau, vì thế chúng tôi trở thành bạn bè, cùng nhau đi mua sách, cùng đi ăn, cùng ngồi cả ngày xem phim, cùng khóc, cùng cười. Và rồi cùng nhau mơ một giấc mơ.
Chúng tôi đều mong muốn sau khi ra trường sẽ mở một quán cafe nhỏ theo phong cách rất riêng. Lim khéo tay sẽ chịu trách nhiệm trang trí quán thật độc đáo. Cô nàng say sưa vẽ nên hàng ngàn ý tưởng, nào là tường rào trắng, trồng hàng hoa cúc nhỏ xung quanh, không gian nhất định phải tươi mát và yên bình, Lim sẽ nuôi một chú chó nhỏ và tinh nghịch, gọi nó là Bobby. Còn tôi sẽ nuôi một chú mèo béo, tôi thích những chú mèo béo, nằm dài cả ngày ngủ, ngủ rồi lại ngáp, ngáp rồi lại ăn, tôi sẽ gọi nó là B.I.
***
Những ngày tháng bên nhau, Lim là điều có ý nghĩa nhất với tôi trong cuộc sống này. Tôi chỉ biết rằng, ở bên cậu ấy tôi thấy bình yên, tôi thích cách cậu cười khúc khích rồi ngả đầu vào vai tôi, tôi thích cách cậu ấy say sưa kể về ước mơ cùng với cái quán nhỏ của mình sau này, tôi thích nhìn thấy đôi mắt trong veo ấy sáng rực lên mỗi khi cậu ấy nhìn thấy tôi, rồi nhẹ nhàng quàng tay qua vai tôi. Thậm chí tôi thấy bình yên khi chúng tôi ngồi cạnh bên nhau, chăm chú xem một bộ phim mà không nói với nhau lời nào. Tôi vui mừng khi thấy tiếng chuông điện thoại reo, tôi chạy đến bên Lim mỗi khi cậu ấy cần tôi, khi cậu ấy vui, khi cậu ấy mệt mỏi, khi cậu ấy buồn, khi cậu ấy khóc.
Một ngày cuối thu, tôi và Lim nắm tay nhau và nằm dài trên bãi biển, chúng tôi trốn học và đi phượt cùng nhau. Chúng tôi cứ nằm dài bên nhau như thế, nheo mắt ngắm trời thu xanh ngắt. Bỗng nhiên Lim quay sang phía tôi, cười như được mùa " Chúng mình điên rồi, Linh à!"
Tôi quay sang phía cậu ấy, cũng bật cười.
Rồi chúng tôi không nói với nhau lời nào nữa.
***
Sau đó một thời gian, Lim không nhắn tin cho tôi nữa. Facebook cũng xóa, zalo cũng chặn, tôi điên cuồng tìm kiếm cậu ấy, nhưng cậu ấy cũng chuyển phòng trọ. Những hiệu sách, những quán ăn, những con đường, những trạm xe bus chúng tôi đi cùng nhau cùng trở nên trống vắng. Trời vào đông, thế là mùa thu của tôi cũng đi mất. Mùa đông năm ấy, cả bầu trời đều trở nên xám xịt và lạnh lẽo.
Như cái cách mà Lim đến, cậu ấy biến mất cũng thật nhẹ nhàng, nhưng để lại trong tim tôi một vết hằn lớn.
Có lẽ rằng, tình yêu của chúng tôi chưa đủ lớn để cậu ấy tin vào nó, để cậu ấy sẵn sàng chấp nhận và tự tin khi chúng tôi nắm tay nhau đi trên đường, để cậu ấy bỏ ngoài tai những lời xì xào, dè bỉu về chuyện hai đứa con gái yêu nhau, ở bên nhau.
Tôi không oán trách Lim bất kì điều gì cả.
***
Những ngày này, Hà Nội lại vào thu, vẫn những sắc hoa trắng, vẫn những cơn gió mơn man, vẫn trạm xe bus cũ. Tôi thấy lòng nhẹ nhàng hơn, mùa thu vẫn dịu dàng, chỉ là chưa bao giờ thuộc về tôi. Câu chuyện giữa chúng tôi cũng chưa từng kể cho bất kỳ ai, những cuốn sách đã đọc cùng nhau tôi cũng chưa từng mở ra lần nào, chúng tôi chưa bao giờ nói với nhau về những cảm xúc trong tim mình, tôi chưa từng nói cho Lim biết cậu ấy với tôi có ý nghĩa đến nhường nào. Tôi không quan tâm đến suy nghĩ và ánh nhìn của những người khác. Tôi chỉ muốn yêu một người thật dài lâu, thật đậm sâu. Một người có đủ kiên nhẫn ở bên tôi mỗi khi tôi than vãn, cằn nhằn và tức tối, một người luôn sẵn sàng đến bên tôi mỗi lúc tôi cần, một người luôn lắng nghe tôi, ở bên cạnh tôi mỗi khi tôi buồn, thậm chí chỉ ở cạnh nhau mà không cần nói với nhau điều gì, một người sẽ hôn lên trán tôi mỗi lúc nói yêu tôi, một người luôn nhìn tôi và mỉm cười, một người bao dung cho tất cả những sai lầm và ích kỉ trong tôi.
Và quan trọng nhất...người ấy phải là Lim.
Đột nhiên một tin nhắn từ số máy lạ.
" Mình điên rồi, Linh à! Xin lỗi cậu...".
Tôi mỉm cười. Vậy là mùa thu của tôi đã về.
Bạn biết chứ, cái cảm giác hạnh phúc như muốn vỡ òa khi người mà bạn yêu nhất đột nhiên trở về sau những ngày xa cách. Tôi tin, chẳng có thứ gì có thể đánh đổi được giây phút hạnh phúc ấy.
Nguồn: truyenngan.com.vn
0 comments so far,add yours