Chị lao tới ôm chầm lấy tôi, quá bất ngờ với hành động của chị, nhưng tôi lại không đẩy chị ra, tôi bắt đầu ôm chị chặt hơn, và cứ thế chúng tôi hôn nhau và chuyện gì đến đã đến.
Là một người đàn ông quyết đoán, thành đạt và từng trải tôi không nghĩ rằng lại có một ngày phải tìm đến những trang báo mạng để tâm sự, tìm lời khuyên cho hoàn cảnh của mình, sau những sự việc, tình cảm mà ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy tội lỗi và bế tắc không thể nào tìm ra được lối thoát.
Tuấn với Tôi là bạn rất thân từ khi còn để chỏm, chúng tôi học cùng từ tiểu học cho đến những năm cấp 3. Và đến giờ dù cả 2 đã tốt nghiệp đại học và đi làm rồi nhưng chúng tôi vẫn thân thiết và coi nhau như anh em. Cả hai gia đình chúng tôi cũng vậy, đều coi chúng tôi như những người con cháu trong gia đình. Xưa kia nhà tôi và nhà Tuấn ở cùng quê nhưng giờ đây nhà Tuấn đã chuyển lên thị xã ở được mấy năm nay.
Tôi vẫn thường về nhà Tuấn ăn cơm và ngủ nghỉ tại đây mỗi khi không tiện về nhà và ngược lại Tuấn cũng thường xuyên qua lại nhà tôi. Chúng tôi đều rất vô tư cho đến một ngày tôi đã đi quá giới hạn cho phép của mình trong căn nhà của Tuấn.
Hôm ấy tôi đến nhà Tuấn chơi như bao hôm nào nhưng Tuấn không có nhà và cả bố mẹ Tuấn nữa. Cả nhà đi ăn giỗ ở quê chưa biết đến khi nào mới về, trong nhà chỉ có một mình chị gái Tuấn đang chuẩn bị làm cái gì đó dưới bếp. Chị ấy hơn tôi 3 tuổi đang làm kế toán trong cơ quan nhà nước, chị cũng rất quý tôi và coi tôi như đứa em chứ chưa bao giờ có suy nghĩ khác ngoài suy nghĩ ấy cả.
Tối ấy tôi ở lại nhà và ăn cơm cùng chị như mọi lần tôi vẫn ăn cơm cùng chị mỗi khi vào đây không có ai ở nhà. Sau khi ăn xong thì tôi vào phòng Tuấn nghỉ còn chị cũng về phòng của mình như mọi hôm. Nhưng đêm hôm ấy trời đổ mưa rất to, sấm sét ầm ầm. Bỗng tôi nghe thấy tiếng đập cửa, ra mở cửa thì tôi thấy chị đứng đó. Chị bảo, cho chị vào phòng ngồi, vì mưa gió sấm sét chị rất sợ. Tuấn cũng đã từng nói với tôi, chị gái cậu ấy không sợ gì trên đời này ngoài sấm sét, vì thế đêm nào mà trời mưa có sấm là chị toàn xin ngủ với mẹ hoặc em trai.
Dù hơi ngại, nhưng tôi không có cách nào khác là phải mở cửa cho chị vào phòng. Vào phòng, chị ngồi trên máy tính của Tuấn, còn tôi thì lấy một cái ghế khác ra ngồi cùng chứ cũng chẳng dám nằm, dù rằng đang rất buồn ngủ. Và rồi một tiếng sét vang rung cả trời, chị lao tới ôm chầm lấy tôi, quá bất ngờ với hành động của chị, nhưng tôi lại không đẩy chị ra, tôi bắt đầu ôm chị chặt hơn, và cứ thế chúng tôi hôn nhau và chuyện gì đến đã đến.
Sau sự việc ngày hôm ấy cho đến nay đã được gần hai tháng, tôi cũng chưa một lần trở lại ngôi nhà ấy vì không còn đủ can đảm đối mặt với sự việc mình đã gây ra. Và cũng không biết sẽ phải làm gì khi tôi đối mặt với chị, trong đầu tôi nảy sinh ra nhiều câu hỏi mâu thuẫn nhau mà tôi không thể nào lý giải nổi.
Giờ đây tôi đang không biết phải làm sao? Chịu trách nhiệm tất cả những việc mình đã làm là cưới chị về làm vợ hay trốn tránh trách nhiệm để rồi tôi không bao giờ dám bước vào ngôi nhà đó nữa khỏi phải nhìn thấy ánh mắt của chị. Nhưng tôi cũng sẽ mất đi một người bạn như Tuấn.
Và rồi tôi sẽ phải bắt đầu câu chuyện này như thế nào đây? Đến đặt vấn đề nói rõ sự việc đó ra cho gia đình Tuấn biết, hay cứ âm thầm, lặng lẽ để rồi nghe ngóng xem sự việc đến đâu rồi sau đó mình tính tiếp? Nhưng như vậy thì tôi e sự việc sẽ không chiều theo ý người, nhỡ hôm ấy chị dính bầu và mọi việc vỡ nở ra khi tôi chưa kịp nói gì thì mọi người sẽ nghĩ sao về tôi?
0 comments so far,add yours