Người đàn bà ấy đúng là nhan sắc hơn người, hơn tôi một giáp nhưng nhìn bà mặn mà, sắc sảo, chính vì thế mà bố tôi đã phụ tình đoạn tuyệt với mẹ để về ở cùng cô ta. Mẹ tôi vì uất hận mà nhiều năm trời bị bệnh trầm cảm rồi chết trong đau đớn. Năm tôi 15 tuổi, mẹ mất, bố tôi đón về ở cùng, vì mang trong mình mối hận của mẹ nên tôi không thể xem người phụ nữ ấy là mẹ, là người thân được. Tôi thường xuyên tránh tiếp xúc với bà cũng như đứa em cùng cha khác mẹ, chỉ lủi thủi trong phòng. Cô đơn khiến con người tôi khó gần, sống khép kín và nội tâm.
Tôi bần thần lo sợ con ‘quái vật’ ấy đã hút hồn anh rồi, nhưng tôi lại tự trấn an mình, bởi ở đời không lẽ có loại người trơ trẽn đến độ đã cướp bố của tôi lại còn định cướp chồng sắp cưới của tôi
Tôi bần thần lo sợ con ‘quái vật’ ấy đã hút hồn anh rồi, nhưng tôi lại tự trấn an mình, bởi ở đời không lẽ có loại người trơ trẽn đến độ đã cướp bố của tôi lại còn định cướp chồng sắp cưới của tôi
(ảnh minh họa)
Người phụ nữ ấy không hơn tôi là bao tuổi, cuộc sống của bà khi lấy bố tôi và có con cũng không có gì ảnh hưởng nhiều đến lối sống phóng túng, phá cách mà vốn dĩ bà tôn thờ. Chính vì thế mà bố tôi luôn là người phải chạy theo bà, sợ mất bà chứ chưa bao giờ bà xem bố tôi là chốn cuối cùng để sống trọn đời trọn kiếp. Bà thường xuyên bỏ con, bỏ chồng ở nhà để đi du lịch với bạn bè, đồng nghiệp, có bao nhiêu tiền bà đầu tư hết vào quần áo và làm đẹp.
Ở tuổi gần 40 nhưng bà vẫn như gái đôi mươi, trắng trẻo, và quyến rũ.
Vì không muốn chứng kiến cảnh bố tôi thường xuyên say xỉn vì những cơn ghen, khóc lóc quỳ xuống chân bà để xin bà đừng bỏ bố nên tôi đã kiếm cho mình một suất du học ở Úc. Cuộc sống ở một nơi không ai biết mình, không cần bận tâm đến những chuyện bao đồng của bố và mẹ kế khiến tôi có phần cởi mở hơn với mọi người. Ở đây, tôi quen anh, một chàng trai không lấy gì là nổi trội về cả ngoại hình và tính cách. Chúng tôi học chung lớp, và cùng là người Việt Nam nên chia sẻ cho nhau rất nhiều điều trong cuộc sống. Anh sinh ra trong một gia đình giàu có, bố mẹ anh đều ở Việt Nam kinh doanh, hóa ra nhà anh cách nhà tôi cũng không xa lắm.
Thời gian cứ thế trôi qua, 4 năm đại học, tôi không về Việt Nam lấy một lần, tôi dự định sẽ tốt nghiệp và làm việc ở Úc luôn. Còn anh, mỗi dịp Tết hay nghỉ hè đều về Việt Nam, những lần đó, bố và mẹ kế cũng có nhờ anh gửi quà sang cho tôi. Có lần anh còn khen mẹ kế tôi rất đẹp, lúc đó tôi chưa có tình cảm với anh nên nghĩ cũng là chuyện thường bởi ai gặp bà rồi cũng sẽ nhận xét vậy thôi.
Tốt nghiệp đại học, anh về Việt Nam kế nghiệp công ty của gia đình còn tôi ở lại Úc làm việc, chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau. Rồi một hôm anh bảo anh nhớ tôi, nhớ những tháng ngày sinh viên bên nhau và tỏ tình với tôi. Đây là lần đầu tiên có một người con trai tỏ tình với mình, người đã giúp đỡ tôi vượt qua thời gian khó khăn của sinh viên khiến tôi cảm động vô cùng. Tôi bối rối và suy nghĩ rất nhiều về lời đề nghị tôi về Việt Nam cùng anh xây dựng gia đình và sự nghiệp. Cuối cùng tôi cũng quyết định tìm một chốn bình yên bên anh.
Đầu năm tôi quyết định về Việt Nam và vào công ty của anh làm việc, bố mẹ chồng tương lai khá ưng tôi bởi sau 4 năm du học ở Úc tôi đã trở nên nhanh nhẹn, cởi mở hơn và với tấm bằng giỏi, ông bà rất tin tưởng khi giao sự nghiệp ông bà đã gây dựng cho chúng tôi. Tháng mười tới đây chúng tôi sẽ dự định kết hôn, nhưng khoảng thời gian này cũng là khoảng thời gian khủng hoảng với tôi, và chỉ mới hôm qua thôi, anh đã nói lời hoãn đám cưới của chúng tôi lại bởi lý do rằng…anh đã phải lòng mẹ kế của tôi – mẹ vợ tương lai của anh.
Tôi đã mơ hồ nhận ra nhưng không dám tin đó lại là sự thật, thậm chí nó đến nhanh hơn tôi tưởng rất nhiều. Tôi dẫn anh về ra mắt gia đình tôi, bố thì cởi mở, chào đón rể tương lai rất chu đáo, riêng mẹ kế của tôi thì không hài lòng, bà bảo gia đình hai bên không môn đăng hộ đối sẽ khiến tôi khổ, và bà bảo cần phải nói chuyện riêng với anh. Bà ấy lấy đâu ra tư cách để nói chuyện với anh như là mẹ vợ tương lai kia chứ? Tôi thầm nghĩ vậy, nhưng không muốn bố phải khó xử nên tôi để mặc bà hẹn anh để nói cái chuyện thừa thãi kia.
Sau cuộc gặp gỡ ấy, tôi thấy anh khác hẳn, anh không còn quan tâm đến tôi nhiều như trước, cũng không hào hứng khi tôi bàn chuyện đám cưới nữa. Tôi bần thần lo sợ con ‘quái vật’ ấy đã hút hồn anh rồi, nhưng tôi lại tự trấn an mình, bởi ở đời không lẽ có loại người trơ trẽn đến độ đã cướp bố của tôi lại còn định cướp chồng sắp cưới của tôi, huống hồ bà hơn anh tận 8 tuổi.
Những lần sau đó, bà thường xuyên đề nghị hai bên gia đình gặp nhau thường xuyên hơn và liên tục đòi tự tay mình chuẩn bị đám cưới cho con chồng. Cũng lấy cớ đó bà gặp anh thường xuyên hơn, thậm chí bà còn đề nghị làm đối tác làm ăn với công ty tôi. Tất cả chỉ vỏn vẻn một tháng trời mà anh đã mang về cho cái tin sét đánh ngang tai…bà ấy có thai với anh, anh muốn cưới bà ấy là vợ.
Bố mẹ chồng tôi đã sốc rất nhiều, quyết từ mặt anh nếu anh rước bà ấy về làm vợ, nhưng anh vẫn kiên quyết không từ bỏ khiến ông bà không còn cách nào khác quay sang cầu xin tôi tha thứ.
Dù đã quen với cuộc sống có quá nhiều biến động kể từ khi bố đoạn tuyệt với mẹ nhưng tôi vẫn không thể hình dung nổi cảnh trớ trêu này lại xảy ra với tôi, hai nỗi đau nhưng chỉ do một người đàn bà gây nên.
Tôi tự trách mình đã gây nên nghiệp chướng gì, hay nợ nần gì người đàn bà ấy mà bà nỡ đâm tôi nhiều nhát dao như vậy? Tôi biết phải làm sao? Bố tôi cũng đau đớn còn hơn tôi rất nhiều, giờ ông như người tâm thần vậy, cười nói rồi cứ ôm tôi mà khóc. Tôi thương ông nhưng nếu tôi ở Việt Nam chứng kiến cảnh hai người họ về chung sống với nhau, làm đám cưới, cùng hạnh phúc cũng sẽ khiến tôi phát điên. Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Người phụ nữ ấy không hơn tôi là bao tuổi, cuộc sống của bà khi lấy bố tôi và có con cũng không có gì ảnh hưởng nhiều đến lối sống phóng túng, phá cách mà vốn dĩ bà tôn thờ. Chính vì thế mà bố tôi luôn là người phải chạy theo bà, sợ mất bà chứ chưa bao giờ bà xem bố tôi là chốn cuối cùng để sống trọn đời trọn kiếp. Bà thường xuyên bỏ con, bỏ chồng ở nhà để đi du lịch với bạn bè, đồng nghiệp, có bao nhiêu tiền bà đầu tư hết vào quần áo và làm đẹp.
Ở tuổi gần 40 nhưng bà vẫn như gái đôi mươi, trắng trẻo, và quyến rũ.
Vì không muốn chứng kiến cảnh bố tôi thường xuyên say xỉn vì những cơn ghen, khóc lóc quỳ xuống chân bà để xin bà đừng bỏ bố nên tôi đã kiếm cho mình một suất du học ở Úc. Cuộc sống ở một nơi không ai biết mình, không cần bận tâm đến những chuyện bao đồng của bố và mẹ kế khiến tôi có phần cởi mở hơn với mọi người. Ở đây, tôi quen anh, một chàng trai không lấy gì là nổi trội về cả ngoại hình và tính cách. Chúng tôi học chung lớp, và cùng là người Việt Nam nên chia sẻ cho nhau rất nhiều điều trong cuộc sống. Anh sinh ra trong một gia đình giàu có, bố mẹ anh đều ở Việt Nam kinh doanh, hóa ra nhà anh cách nhà tôi cũng không xa lắm.
Thời gian cứ thế trôi qua, 4 năm đại học, tôi không về Việt Nam lấy một lần, tôi dự định sẽ tốt nghiệp và làm việc ở Úc luôn. Còn anh, mỗi dịp Tết hay nghỉ hè đều về Việt Nam, những lần đó, bố và mẹ kế cũng có nhờ anh gửi quà sang cho tôi. Có lần anh còn khen mẹ kế tôi rất đẹp, lúc đó tôi chưa có tình cảm với anh nên nghĩ cũng là chuyện thường bởi ai gặp bà rồi cũng sẽ nhận xét vậy thôi.
Tốt nghiệp đại học, anh về Việt Nam kế nghiệp công ty của gia đình còn tôi ở lại Úc làm việc, chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau. Rồi một hôm anh bảo anh nhớ tôi, nhớ những tháng ngày sinh viên bên nhau và tỏ tình với tôi. Đây là lần đầu tiên có một người con trai tỏ tình với mình, người đã giúp đỡ tôi vượt qua thời gian khó khăn của sinh viên khiến tôi cảm động vô cùng. Tôi bối rối và suy nghĩ rất nhiều về lời đề nghị tôi về Việt Nam cùng anh xây dựng gia đình và sự nghiệp. Cuối cùng tôi cũng quyết định tìm một chốn bình yên bên anh.
Đầu năm tôi quyết định về Việt Nam và vào công ty của anh làm việc, bố mẹ chồng tương lai khá ưng tôi bởi sau 4 năm du học ở Úc tôi đã trở nên nhanh nhẹn, cởi mở hơn và với tấm bằng giỏi, ông bà rất tin tưởng khi giao sự nghiệp ông bà đã gây dựng cho chúng tôi. Tháng mười tới đây chúng tôi sẽ dự định kết hôn, nhưng khoảng thời gian này cũng là khoảng thời gian khủng hoảng với tôi, và chỉ mới hôm qua thôi, anh đã nói lời hoãn đám cưới của chúng tôi lại bởi lý do rằng…anh đã phải lòng mẹ kế của tôi – mẹ vợ tương lai của anh.
Tôi đã mơ hồ nhận ra nhưng không dám tin đó lại là sự thật, thậm chí nó đến nhanh hơn tôi tưởng rất nhiều. Tôi dẫn anh về ra mắt gia đình tôi, bố thì cởi mở, chào đón rể tương lai rất chu đáo, riêng mẹ kế của tôi thì không hài lòng, bà bảo gia đình hai bên không môn đăng hộ đối sẽ khiến tôi khổ, và bà bảo cần phải nói chuyện riêng với anh. Bà ấy lấy đâu ra tư cách để nói chuyện với anh như là mẹ vợ tương lai kia chứ? Tôi thầm nghĩ vậy, nhưng không muốn bố phải khó xử nên tôi để mặc bà hẹn anh để nói cái chuyện thừa thãi kia.
Sau cuộc gặp gỡ ấy, tôi thấy anh khác hẳn, anh không còn quan tâm đến tôi nhiều như trước, cũng không hào hứng khi tôi bàn chuyện đám cưới nữa. Tôi bần thần lo sợ con ‘quái vật’ ấy đã hút hồn anh rồi, nhưng tôi lại tự trấn an mình, bởi ở đời không lẽ có loại người trơ trẽn đến độ đã cướp bố của tôi lại còn định cướp chồng sắp cưới của tôi, huống hồ bà hơn anh tận 8 tuổi.
Những lần sau đó, bà thường xuyên đề nghị hai bên gia đình gặp nhau thường xuyên hơn và liên tục đòi tự tay mình chuẩn bị đám cưới cho con chồng. Cũng lấy cớ đó bà gặp anh thường xuyên hơn, thậm chí bà còn đề nghị làm đối tác làm ăn với công ty tôi. Tất cả chỉ vỏn vẻn một tháng trời mà anh đã mang về cho cái tin sét đánh ngang tai…bà ấy có thai với anh, anh muốn cưới bà ấy là vợ.
Bố mẹ chồng tôi đã sốc rất nhiều, quyết từ mặt anh nếu anh rước bà ấy về làm vợ, nhưng anh vẫn kiên quyết không từ bỏ khiến ông bà không còn cách nào khác quay sang cầu xin tôi tha thứ.
Dù đã quen với cuộc sống có quá nhiều biến động kể từ khi bố đoạn tuyệt với mẹ nhưng tôi vẫn không thể hình dung nổi cảnh trớ trêu này lại xảy ra với tôi, hai nỗi đau nhưng chỉ do một người đàn bà gây nên.
Tôi tự trách mình đã gây nên nghiệp chướng gì, hay nợ nần gì người đàn bà ấy mà bà nỡ đâm tôi nhiều nhát dao như vậy? Tôi biết phải làm sao? Bố tôi cũng đau đớn còn hơn tôi rất nhiều, giờ ông như người tâm thần vậy, cười nói rồi cứ ôm tôi mà khóc. Tôi thương ông nhưng nếu tôi ở Việt Nam chứng kiến cảnh hai người họ về chung sống với nhau, làm đám cưới, cùng hạnh phúc cũng sẽ khiến tôi phát điên. Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
0 comments so far,add yours