Nhà chồng Nhung giàu lắm, nên sau khi cưới mẹ chồng muốn Nhung nghỉ việc ở nhà sinh con.
Ngày Nhung lấy Tuấn, ai cũng thầm ghen tị với hạnh phúc của cô. Vợ giáo viên, chồng giám đốc, gia đình nhà chồng giàu có, vợ chồng yêu thương nhau mặn nồng. Một gia đình lý tưởng như vậy bảo ai không ghen tị. Bản thân Nhung cũng rất mãn nguyện với hạnh phúc của mình.
Nhà chồng Nhung giàu lắm, nên sau khi cưới mẹ chồng muốn Nhung nghỉ việc ở nhà sinh con. Lúc đầu Nhung nhất quyết không chịu, nhưng sau khi nghe Tuấn an ủi động viên “Em chịu khó ở nhà sinh cho anh thằng cu, đợi con cứng cáp rồi đi làm cũng không muộn mà” thì cô cũng siêu lòng. Hơn hết cô cũng mong muốn sinh con ngay, có đứa con thì mới gắn kết được vợ chồng lâu dài. Vậy là Nhung xin nghỉ việc ở trường để ở nhà sinh con.
Bố mẹ chồng Nhung rất chiều chuộng con dâu từ khi cô nghe lời ở nhà sinh con. Nhiều người còn nhầm tưởng Nhung là con gái của ông bà. Nhất là khi ở nhà tẩm bổ sức khỏe được 4 tháng thì Nhung mang thai. Đi đâu bố mẹ chồng cũng khoe con dâu xinh xắn dễ thương lại sắp sinh cho ông bà cháu đích tôn. Làm gì ông bà cũng nghĩ đến Nhung đầu tiên vì cô đang “mang cháu trai” của ông bà. Lần nào khám thai, mẹ chồng Nhung cũng đích thân đưa con dâu đi khám. Lần nào bà cũng hỏi bác sĩ đứa bé là con trai hay con gái, bà hỏi nhiều đến nỗi mà vị bác sĩ ấy rất ấn tượng và quen thuộc với bà mẹ chồng này. Đến khi được hơn 3 tháng, bác sĩ cho biết giới tính của đứa bé là con gái thì nhà chồng cô thất vọng ra mặt. Mẹ chồng không còn đưa đón cô đi khám thai nữa, tuy nhiên bà vẫn chăm sóc cô với hy vọng “30 chưa phải là Tết”, biết đâu bác sĩ chuẩn đoán nhầm, đứa bé là con trai thì sao?
Ngày Nhung sinh con, cả nhà chồng thấp thỏm chờ đợi đứa bé cất tiếng khóc chào đời ở bệnh viện. Khi cô y tá bế đứa bé ra và thông báo đó là một bé gái thì mẹ chồng Nhung thẫn thờ ngồi sụp xuống ghế, bà chẳng buồn nhìn mặt đứa bé. Bố chồng ở lại viện một lúc rồi hai ông bà đưa nhau về nhà, chỉ còn Tuấn ở lại trông vợ. Sự thất vọng cũng hiện ra ở nét mặt anh, nhưng thương vợ vừa vất vả vượt cạn, anh vẫn cố vui vẻ quan tâm đến cô. Suốt mấy ngày nằm viện, chỉ có nhà ngoại và Tuấn đến chăm sóc mẹ con Nhung, bố mẹ chồng chẳng hề đoái hoài đến, ông bà lấy lí do bị mệt nên chờ đón hai mẹ con cô ở nhà. Trong thâm tâm Nhung hiểu, bố mẹ chồng cô không mong mỏi đứa cháu gái này. Cứ nghĩ đến là Nhung lại ứa nước mắt, cô thương xót cho con gái mình.
Ngày Nhung sinh con, cả nhà chồng thấp thỏm chờ đợi đứa bé cất tiếng khóc
chào đời ở bệnh viện. (Ảnh minh họa)
Những ngày ở cữ sau đó, mẹ chồng cũng chẳng hề quan tâm đến Nhung và con gái. Tuấn thì đi làm cả ngày, ở nhà chỉ có bố mẹ chồng, mẹ con cô và người giúp việc, nhiều lúc cô thấy mình giống người thừa trong gia đình giàu có này. Cũng phải thôi, đến đứa cháu gái máu mủ ruột thịt, bố mẹ chồng cô cũng chưa một lần ôm ấp cưng nựng nữa là cô. Cô sao dám trách móc ai, chỉ trách mình không sinh được con trai để làm vừa lòng nhà chồng. Khi đó, Nhung bắt đầu mơ hồ sợ hãi cái khát khao có được cháu trai của gia đình chồng.
Khi con gái được gần một tuổi, mẹ chồng ngọt nhạt bảo cô hãy sinh đứa cháu trai cho bà, nếu không thì bà sẽ tìm người sinh con giúp cô. Nhung chua chát trước ánh mắt lạnh lùng, nụ cười thách thức của mẹ chồng khi đó. Cô xin mẹ chồng chờ một thời gian nữa thì cai sữa cho con gái, giờ cai sữa quá sớm tội nghiệp con. Mẹ chồng nhìn cô lạnh lùng: “Giờ sữa mẹ tốt sao bằng sữa ngoài, trẻ con ăn sữa ngoài mới thông minh khỏe mạnh. Cứ như thế đi, cô đừng lấy lí do này nọ để trốn tránh”. Tôi đó về Tuấn cũng thủ thỉ: “Vợ ơi, sinh cho anh thêm đứa con trai nữa nhé”. Nhung gạt tay chồng ra trách móc: “Con chưa được một tuổi mà đã phải cai sữa, anh không thương con sao? Vả lại em cũng muốn để con ba bốn tuổi mới sinh tiếp, em muốn quay trở lại với công việc”.
Anh lại dỗ ngọt: “Em đẻ một lèo rồi chăm cả hai đứa, đợi con cứng cáp hẳn thì đi làm. Ở nhà có ông bà nội, lại có chị giúp việc, lúc đó em thoải mái phấn đấu cho sự nghiệp, vợ nhé”. Anh ôm Nhung thì thầm hứa hẹn rất nhiều và điều quan trọng nhất anh nhấn mạnh vẫn là “em phải sinh cho anh một thằng cu”. Nằm bên chồng mà cô chua xót, dường như cả nhà chồng chỉ biết đến có con trai, dường như tình yêu của vợ chồng cô đang nhạt nhòa theo cái trách nhiệm nặng nề kia. Nỗi ám ảnh có con trai khiến cô mệt mỏi chán nản.
Con gái được hơn một tuổi, Nhung mang bầu lần thứ hai. Mẹ chồng quan tâm chăm sóc cô như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Bà lại hi vọng một đứa cháu trai bụ bẫm kháu khỉnh. Bà đi mua đồ cho cháu trai, cho người đến sửa căn phòng chuẩn bị cho cháu đích tôn. Những điều này càng khiến Nhung mệt mỏi, cô sợ nếu lần này là con gái thì nhà chồng thất vọng bao nhiêu? Lần thứ hai mang bầu, Nhung cảm thấy stress nặng nề, cô thường sờ bụng và thì thầm với em bé: “Con yêu, con hãy là thằng cu bụ bẫm đáng yêu nhé, như thế con sẽ nhận được tình yêu thương của ông bà nội và ba con”. Rồi cô lại khóc, khóc vì những lời nói tàn nhẫn như vậy với con, chẳng lẽ cô cũng giống như gia đình chồng mình sao, chỉ mong mỏi chào đón đứa con trai.
Anh vội vàng xuống cầu thang, vẫn tiếng mẹ chồng cô vọng lên:
“Nhanh lên con, mẹ xem giờ rồi, lần này nhất định sẽ có
thằng cu đấy”. (Ảnh minh họa)
Nhưng lần thứ hai này, vẫn là một bé gái. Cả nhà chồng lạnh nhạt ra mặt, bố mẹ chồng chẳng đoái hoài đến mẹ con cô, chẳng chăm sóc tẩm bổ cho cô. Thậm chí mẹ chồng còn nói những lời cay độc với cô, bà muốn cô bỏ đứa bé đi. Làm sao họ có thể nhẫn tâm như vậy, dù sao đây cũng là máu mủ của họ cơ mà. Làm sao Nhung cũng nhẫn tâm như bọn họ, làm sao cô có thể ghét bỏ đứa con chưa chào đời của mình? Nhiều đêm, nằm bên con gái ngủ ngon lành, cô khóc lặng không thành tiếng. Từ ngày biết đứa bé thứ hai là con gái, Tuấn cũng trở nên lạnh lùng với cô. Anh chẳng hề quan tâm đến cái thai, anh thường xuyên đi đêm và lúc trở về lẳng lặng lên giường ngủ. Giữa anh và cô bị ngăn cách bởi bức tường nặng nề. Cô lẳng lặng cô đơn trong cuộc hôn nhân của mình. Hạnh phúc với cô mà nói, quá đỗi mong manh và ảo ảnh. Trực giác mách bảo cho cô biết, anh đã có người phụ nữ khác.
Những lời nói bóng gió của mẹ chồng ngày nào không còn là lời nói suông nữa. Bà thực sự đi tìm người sinh cháu trai cho bà. Và tất nhiên chồng cô cũng đồng tình. Lần đó, Nhung thấy anh ăn mặc rất chỉnh tề, vừa soi gương vừa huýt sáo rồi lại tủm tỉm cười như chàng trai mới lớn. Linh tính của người phụ nữ mách bảo cô rằng anh chuẩn bị đi gặp người phụ nữ khác. Cô thẫn thờ nhìn chồng tất bận chuẩn bị quần quần áo áo. Một lúc sau mẹ chồng lên gọi cửa: “Tuấn ơi, nhanh lên con, đừng để cái Ly nó chờ”.
Anh vội vàng xuống cầu thang, vẫn tiếng mẹ chồng cô vọng lên: “Nhanh lên con, mẹ xem giờ rồi, lần này nhất định sẽ có thằng cu đấy”.
Nhung sững sờ không tin vào tai mình, nước mắt cô chảy dài xuống mặn chát. Cô vẫn còn là vợ anh cơ mà, tại sao anh lại ngang nhiên ngoại tình như thế, lại còn thông báo cho cô biết. Cơn tức giận làm Nhung lao xuống dưới nhà, cô kéo áo chồng: “Anh đi đâu, Ly là đứa nào, anh đi hẹn hò với nó sao?”
“Cô buông tay ra. Tôi đi hẹn hò đấy, hôm nay tôi nhất định sẽ phải đi kiếm con trai. Cô không sinh được con trai cho tôi thì hãy để tôi đi kiếm ở ngoài. Lằng nhằng lỡ việc bây giờ” – Tuấn khó chịu gạt tay cô ra.
“Anh…. Anh dám ngang nhiên phản bội tôi. Hôm nay nhất định tôi không cho anh đi đâu.” – Cô kéo lấy tay anh gào lên, ánh mắt đầy uất hận.
“Bốp, bốp”. Hai cái tát liên tiếp bỏng rát trên mặt cô. Mẹ chồng nhìn cô đầy căm tức: “Mày điên à, để nó đi kiếm con trai. Mày không biết thân biết phận còn ở đấy kiếm chuyện với nó. Tốt nhất cút ngay ra khỏi nhà tao, đúng là cái đồ không biết đẻ”.
Cô thẫn thờ buông tay chồng ra, nhìn anh lạnh lùng bước đi. Từng giọt nước mắt lăn dài, trái tim cô lạnh buốt. Vậy là hết tất cả, đến anh cũng phản bội cô, cô còn gì hy vọng ở gia đình này nữa. Cô nhìn mẹ chồng, người phụ nữ tàn nhẫn độc ác này, cả đời cô sẽ không tha thứ cho bà ta. Cô chạy lên lầu xếp đồ của mình và con gái vào va li, trước khi đi cô để lại lá đơn ly hôn đã kí sẵn. Có lẽ từ đây cô và con gái, cả đứa con trong bụng nữa sẽ rất vất vả nhưng cô sẽ cố gắng. Cô nhìn lại căn phòng một lần nữa và quay lưng ra đi, đã không còn đau khổ, không còn luyến tiếc nơi này nữa rồi.
0 comments so far,add yours