Em à! Đành rằng trên đời này không thiếu thứ tình yêu sét đánh. Nhưng mộng mơ lắm rồi cũng phải trở về thực tại với cuộc sống bộn bề. Yêu vội, lấy sớm, có lúc, em chợt hối hận, chợt nhận ra bản thân đã đánh đổi quá nhiều…
Yêu vội! Liệu đã kịp nhận ra? Liệu đó có thực sự là yêu? Hay là chút cảm xúc rung rinh, chợt đến chợt đi, mong manh như gió thoảng? Để rồi, khi bước vào cuộc sống hôn nhân, giật mình nhìn lại, hình như ta đã lấy nhầm người, hình như đó đâu phải là yêu…
Yêu vội! Có kịp hiểu về nhau? Để mà đồng cảm, sẻ chia và thay đổi vì nhau. Hay để đến lúc dựng xây mái ấm, lại thấy rằng “không hợp”, lại đấu tranh cho “cái tôi” và “lòng tự trọng” của mình?
Lấy sớm! Làm vợ, làm mẹ, đâu chỉ sống cho riêng mình! Em còn trẻ lắm! Em có nhiều đam mê, sở thích! Làm vợ, làm mẹ, em cần làm một người phụ nữ của gia đình. Liệu em có thể bỏ chồng con vi vu đâu đó vài ngày? Làm mẹ, em khó có thể toàn tâm toàn ý cho học hành, công việc. Con em ốm đau, quấy khóc và vô vàn khó khăn chẳng có tên! Nhìn bạn bè cùng trang lứa vẫn vô tư trên giảng đường, hay tụ tập mỗi chiều về, em có chắc sẽ không thèm muốn, sẽ không hối hận?
Yêu sớm, lấy sớm, có đáng không em? Khi tình yêu chưa trọn, khi cảm thông chưa đầy? Khi đam mê, sự nghiệp bị đình trệ, khi sự nuối tiếc dần hiện lên rõ rệt trên đuôi mắt, khóe môi và chiếm trọn suy nghĩ?
Vì thế, em à! Hãy suy nghĩ cho thật kỹ nhé! Khi học hành, sự nghiệp còn dang dở, hãy để đầu óc thật tỉnh táo để chọn lựa và quyết định. Đừng để hôn nhân là gượng ép bởi sự tồn tại của một sinh linh. Đừng để tình yêu bỗng như gió thoảng. Đừng để sau này phải tiếc…
Một khi đã quyết định, thì em à, hãy gạt nước mắt để mìm cười, cất nuối tiếc vào tim, để trưởng thành, làm vợ, làm mẹ. Không có ai sống thay em được đâu! Nếu em có niềm tin, có ước mơ, có cố gắng, rồi sẽ vượt qua. Em đâu muốn sau này nghĩ lại, phải tự hỏi mình “có đáng”, phải không?...
Hà Thanh (Theo Khám phá)
Yêu vội! Có kịp hiểu về nhau? Để mà đồng cảm, sẻ chia và thay đổi vì nhau. Hay để đến lúc dựng xây mái ấm, lại thấy rằng “không hợp”, lại đấu tranh cho “cái tôi” và “lòng tự trọng” của mình?
Lấy sớm! Làm vợ, làm mẹ, đâu chỉ sống cho riêng mình! Em còn trẻ lắm! Em có nhiều đam mê, sở thích! Làm vợ, làm mẹ, em cần làm một người phụ nữ của gia đình. Liệu em có thể bỏ chồng con vi vu đâu đó vài ngày? Làm mẹ, em khó có thể toàn tâm toàn ý cho học hành, công việc. Con em ốm đau, quấy khóc và vô vàn khó khăn chẳng có tên! Nhìn bạn bè cùng trang lứa vẫn vô tư trên giảng đường, hay tụ tập mỗi chiều về, em có chắc sẽ không thèm muốn, sẽ không hối hận?
Hãy gạt nước mắt để mìm cười, cất nuối tiếc vào tim, để trưởng thành, làm vợ, làm mẹ. (Ảnh minh họa)
Lấy sớm! Em còn quá non nớt để làm dâu, để đối xử khôn khéo giữa bên nội, bên ngoại. Đó sẽ là thử thách không hề dễ dàng! Nếu chồng em không hiểu, em sẽ rơi vào trạng thái tồi tệ vô cùng. Em – có thể sẽ khóc rất nhiều, vì oan ức, vì bất lực, và chả hiểu vì sao!Yêu sớm, lấy sớm, có đáng không em? Khi tình yêu chưa trọn, khi cảm thông chưa đầy? Khi đam mê, sự nghiệp bị đình trệ, khi sự nuối tiếc dần hiện lên rõ rệt trên đuôi mắt, khóe môi và chiếm trọn suy nghĩ?
Vì thế, em à! Hãy suy nghĩ cho thật kỹ nhé! Khi học hành, sự nghiệp còn dang dở, hãy để đầu óc thật tỉnh táo để chọn lựa và quyết định. Đừng để hôn nhân là gượng ép bởi sự tồn tại của một sinh linh. Đừng để tình yêu bỗng như gió thoảng. Đừng để sau này phải tiếc…
Một khi đã quyết định, thì em à, hãy gạt nước mắt để mìm cười, cất nuối tiếc vào tim, để trưởng thành, làm vợ, làm mẹ. Không có ai sống thay em được đâu! Nếu em có niềm tin, có ước mơ, có cố gắng, rồi sẽ vượt qua. Em đâu muốn sau này nghĩ lại, phải tự hỏi mình “có đáng”, phải không?...
Hà Thanh (Theo Khám phá)
0 comments so far,add yours