Anh ngóng chờ một tháng Chín xinh tươi, sau bao bão giông anh trở về tổ ấm, có vòng tay em luôn mở rộng đón chờ. Nhưng cô gái anh yêu lại chẳng còn đợi chờ anh được nữa.
Cơn mưa chiều qua dữ dội như lời chia tay tạm biệt mùa hè. Anh đã thấy sớm nay nước đọng vài hạt trên nhánh lá, nắng vàng ươm cuộn mình lăn trên những con đường còn in dấu vết của mưa. Có mái tóc ai dài đi ngang qua phố nhỏ, váy xanh nhạt và giày xanh nhạt, như mùa thu nhẹ đến lạ kỳ. Anh chợt nhớ cô gái nhỏ anh yêu, cô gái lúc nào cũng cười buồn như chút nắng còn ít ỏi khi mùa sang, cô gái của tháng chín năm nào vẫn nắm tay anh thật chặt mỗi khi qua đường.
Tháng Chín về rồi, em có nhớ anh không? Anh vẫn nhớ em mỗi lần ngang qua quán cà phê cũ, góc bàn quen nơi chúng ta thường hò hẹn. Em giống con mèo nhỏ ngoan hiền thích kem socola, những viên kem ngọt lành đăng đắng như mối tình đầu em vẫn kể. Bạn anh vẫn hỏi anh rằng có thấy buồn mỗi lần như thế, anh chỉ cười vì anh hiểu, trái tim nào cũng ít nhiều chịu một lần tổn thương, để khi đến với người sau, nó nhẹ nhàng, cẩn thận với những tin yêu đủ đầy. Anh không trách em đâu, vì cô gái nhỏ anh yêu yêu anh nhiều hơn quá khứ của chính mình.
Tháng Chín về rồi, em có nhớ anh không? Anh vẫn nhớ những ngày em ngồi sau nghe anh kể chuyện đời, đi lang thang qua từng con đường nhỏ, an nhiên. Thời gian có thể xóa nhòa đi tất cả, vậy mà tại sao nỗi nhớ của anh vẫn cứ vẹn nguyên như vậy, vẹn nguyên đến mức anh vẫn có cảm giác em đang ngồi cạnh anh nơi quán quen, nơi góc phố, vẫn như đang nghe tiếng em khe khẽ một giai điệu sai lời. “Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ …”
Tháng Chín năm nào, có cô gái nhỏ đố anh vì sao lá bàng lại vàng khi mùa thu đến. Lá bàng đỏ lìa cành như lời chia tay của tình yêu, khi trái tim còn cháy đượm thương yêu mà phải rời xa nhau mãi mãi. Em bảo anh ngốc nghếch, lá bàng đỏ như màu đỏ tình yêu, vì mùa thu là mùa cưới, là mùa yêu thương đong đầy.
Anh hẹn em một tháng Chín xa xôi, ngày em là cô dâu váy trắng dài xinh đẹp, anh vest đen cười trong hạnh phúc lứa đôi. Anh mong chờ một mùa yêu ngọt ngào và nhẹ nhàng trong những lời chúc phúc. Anh ghen tỵ với niềm vui của người khác, nhìn gia đình người ta tay trong tay yên bình đến khát khao.
Anh ngóng chờ một tháng Chín xinh tươi, sau bao bão giông anh trở về tổ ấm, có vòng tay em luôn mở rộng đón chờ. Nhưng cô gái anh yêu lại chẳng còn đợi chờ anh được nữa. Em đi, một tháng Chín héo mòn trong vàng đỏ của đất trời. Em đi, anh nhớ đến nao lòng một bóng hình quen thuộc, một giọng nói quen thuộc, một cử chỉ thương yêu. Em đi, giữ vẹn tình yêu của hai đứa mình, giữ vẹn trái tim còn thổn thức trao lại cho anh.
Tháng Chín về rồi, em có nhớ anh không? Em còn nhớ sắc vàng buồn giữa trời xanh năm ấy?
Tháng Chín về rồi, em có nhớ anh không? Em còn nhớ câu nhắn anh chờ em dưới tán bàng lá đỏ?
Tháng Chín bao lần đến, mà sao em chẳng thể trở về?
Anh thương em, người con gái yêu anh trọn một kiếp làm người... Anh thương em, thương tháng Chín em đi...
0 comments so far,add yours